Bỏ qua nội dung

Niêm nhân tướng công- chương 30

Tháng Một 22, 2011

Chương 30: Phải về Nguyệt gia bảo sao?

Edit: kjsaj

“Đi Nguyệt gia bảo?” Ngô Vũ Thi trầm ngâm nói, nàng vốn là một nữ nhân, cha mẹ hiếm khi cho nàng xuất môn, nhiều nhất là ra ngoài phố lân cận đi dạo một chút, bất quá nàng thường xuyên chuồn ra ngoài chơi. Nguyệt gia bảo cách nơi này một đoạn đường dài, dọc theo đường đi khẳng định sẽ phát sinh rất nhiều chuyện vui, vừa lúc đáp ứng tính tình của nàng. Hơn nữa, tối trọng yếu là, hắn có thể ở cạnh nàng trong một thời gian dài…

Nghĩ vậy, nàng ngẩng đầu nhìn hắn,  hai mắt linh động viết lên kiên định, như đinh chém sắt nói: “Hảo, theo ý ngươi.”

Tư Đồ Khiêm nhìn tú mục linh động của nàng thất thần, một hồi sau mới phục hồi tinh thần, thấy Ngô Vũ Thi thẳng tắp nhìn mình, tuấn nhan xuất hiện nhàn nhạt ửng hồng, hắn ho nhẹ một tiếng, nói: “Vậy quyết định như vậy a, trở về nói cho bá phụ bá mẫu một tiếng.”

“Khách quan, trà lên đây.”

Một tiếng này kịp thời hóa giải bộ dáng không tự nhiên của Tư Đồ Khiêm, hắn vội vàng nói: “Thi nhi, uống trà trước a, uống xong, chúng ta lập tức trở về.”

“Ân.” Ngô Vũ Thi khó nhìn được ánh mắt bối rối của hắn, trong lòng một hồi mừng thầm, lên tiếng.

Mấy ngày sau, An Nguyệt Quân sáng sớm tỉnh lại, rửa mặt xong, lúc mở cửa, con mắt chợt lóe, nhàn nhạt nói: “Vào đi.” Sau  đó bản thân tự đi đến chỗ bàn ghế ngồi hạ.

“Bảo chủ.” Nguyệt Ảnh đi vào, hành lễ, cung kính nói.

“Ân, chuyện gì?” An Nguyệt Quân nhàn nhạt nói, trong mắt không hiện lên một tia ngạc nhiên.

“Tổng quản gởi thư  nói, bảo gia hiện tại không được an bình.” Nguyệt Ảnh lo lắng nói.

“A, phải không? Hắn rốt cục cũng bắt đầu động thủ ?” An Nguyệt Quân lạnh lùng cười một tiếng, mục trung là thị huyết quang mang, cùng với tràn đầy khinh thường.

Đáy mắt hiện lên một tia tàn khốc, vân đạm phong khinh nói: “Cũng đã sớm động thủ ư?”

“Cũng có khả năng này.” Nguyệt Ảnh đáp, suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nói: “Bảo chủ, lần trước người ám sát ngài có thể là hắn hay không?”

An Nguyệt Quân không có ứng lời của nàng, nâng chung trà lên, mắt hiện lên vẻ tàn khốc, hắn nhàn nhạt mà nói: “Còn có chuyện gì?”

“Bảo chủ lần trước bảo biểu tiểu thư đi, biểu tiểu thư mấy ngày nay sửa đổi tính tình, rất an tĩnh, nhưng là mỗi ngày đều mở to một đôi mắt mọng nước hỏi tổng quản ngài lúc nào hồi phủ. Tổng quản khó mà nói được, nàng ỷ vào lời nói trước kia ngài, đuổi cũng không đi, làm hại tổng quản mỗi ngày chỉ có thể ẩn núp, rồi nhanh chóng phát tín thư cầu cứu.” Nguyệt Ảnh vừa nghĩ tới tổng quản thường bị người ta khi dễ kia không có một ngày yên tĩnh, trong lòng một hồi buồn cười, nhưng chỉ có thể tuôn một cổ sáp sáp ý.

“Ân, giữa trưa ta sẽ trở về.” An Nguyệt Quân trong mắt hiện lên một cổ lạnh lùng, nhàn nhạt mà nói.

“Vâng ”

“Ngươi trước hãy trở về, nếu như Liễu Văn nói không sai, hãy đi hàn minh sơn trang sẽ tìm được hắn.” An Nguyệt Quân khẩu khí lãnh ngạnh vài phần, nói.

“Dạ” Nguyệt Ảnh đáp, khổ sáp trong lòng đã trướng đầy ngực, mặt không biểu lộ mà che dấu tất cả, nhưng mắt nàng lại tiết lộ ra.

An Nguyệt Quân hiển nhiên thấy được, nhưng vẫn  không nói cái gì, gật đầu, nói: “Ngươi lui xuống trước đi.” Hắn vẫn lạnh lùng như thế, vẫn luôn lạnh băng như vậy, vẫn mãi xa cách như trước.

Nguyệt Ảnh khổ sáp cười một tiếng, mắt nhìn thẳng vào hắn, không để ý chủ tớ, vài ngày nữa nàng sẽ không được nhìn thấy bóng lưng của hắn . Hắn thật sự rất tàn nhẫn, ngay cả một cái bóng lưng cũng không lưu cho nàng! Tình cảm của hắn, tình yêu của hắn, niềm vui của hắn, đau buồn của hắn, sự tức giận của hắn, sự ngọt ngào của hắn, đều chỉ dành nữ nhân kia sao? Tại sao không dành cho nàng? Bọn họ bất quá chỉ biết nhau một tháng, nhưng nàng cùng hắn biết nhau mười năm a, mà ngay cả một thứ cũng không dành cho nàng! Nàng không phục!

Nàng nhìn hắn thật sâu một lần nữa, xoay người lui ra ngoài.

An Nguyệt Quân thấy nàng đi rồi, mắt lộ vẻ không kiên nhẫn, vội vàng đi ra ngoài, đi tới gian phòng bên cạnh, nhẹ nhàng mà gõ cửa, sau đó đôi môi nở một nụ cười nhàn nhạt, nhưng đầy sủng nịch, lẳng lặng chờ đợi.

Chỉ nghe thấy, bên trong truyền đến tiếng vang hỗn độn, còn có tiếng mắng nho nhỏ. Một phút đồng hồ trôi qua, cửa mở phanh ra, Diệp Khê Thiến mở to đôi mắt buồn ngủ, vẻ mặt giận dữ nói: “Ngươi tại sao mỗi lần đều sớm như vậy rời giường!” Tuy nói đi tới triều đại này cũng mới vài ngày, nhưng mà thói quen ngủ muộn của nàng cũng không thể sớm từ bỏ được như vậy.

“Nương tử, là ngươi thức dậy quá muộn .” An Nguyệt Quân vô tội phản bác nói, nhìn tóc nàng rối tung, đáy mắt hiện lên một tia nhu tình cùng vui vẻ.

“Phanh!”

Một quyền đi tới, Diệp Khê Thiến tức giận nói: “Không cần nháo, ta muốn ngủ.”

Định xoay người vào trong, lại bị An Nguyệt Quân kéo lại, Diệp Khê Thiến nheo mắt lại, hung tợn nói: “Ngươi có rắm mau thả ra!”

“…” An Nguyệt Quân vẻ mặt ngạc nhiên nhìn nàng, mặt mày khó hiểu, sợ nàng mắng, dè dặt nói: “Nương tử, chúng ta giữa trưa phải về rồi.”

“Hảo, về đâu?” Diệp Khê Thiến vô thức hỏi.

“Về nhà của chúng ta.” An Nguyệt Quân nhẹ nhàng mà nói, khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc, cùng khẩn trương.

“Ân, hảo, ta tiếp tục đi ngủ đây.” Diệp Khê Thiến gật đầu, muốn xoay người trở vào, lại bị An Nguyệt Quân kéo lại, nàng một cái nắm chặt trụ y phục của An Nguyệt Quân, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi còn muốn thế nào?”

“Nương tử, ngươi không phản đối?” An Nguyệt Quân trên mặt một bộ sợ hãi, liếm liếm môi cánh hoa đỏ hồng, động tác dụ dỗ, khuôn mặt đầy hồn nhiên ngây thơ  nói.

“Đúng, ta không phản đối, chúng ta giữa trưa về nhà của chúng ta.” Diệp Khê Thiến gằn từng tiếng nói, còn nhấn mạnh nhà của chúng ta, nói xong bỏ mặc An Nguyệt Quân, ngáp một cái.

“Nương tử tiếp tục ngủ đi, lúc đi ta sẽ gọi.” An Nguyệt Quân thỏa mãn cười híp mắt nói.

Cửa đóng lại, An Nguyệt Quân vừa xoay người rời đi, thì cửa lại mở, truyền đến một tiếng rất lớn: “Chậm đã!”

An Nguyệt Quân nội tâm bất an, nàng đổi ý đến sao,  nàng không muốn về nhà của chúng ta nữa hay sao? Chậm rãi quay người lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy khẩn trương, lấy lòng nói: “Nương tử, làm sao vậy?”

“Nơi này cách nhà chúng ta có xa lắm không?” Diệp Khê Thiến hỏi.

“Không xa, đại khái có ba ngày đường.” An Nguyệt Quân dè dặt nói.

“Phanh!”

Một quyền  lại đánh tới, Diệp Khê Thiến sinh khí nói: “Cái này gọi là không xa sao? Ngươi lại muốn ta đi bộ tới đột quỵ a.”

Nói xong, một cước lại đạp tới, Diệp Khê Thiến lành lạnh nói một câu, “Ngươi tìm cho ta cỗ xe ngựa, nếu không, ngươi phải cõng ta trở về, nhược bằng không, ta kiên quyết không quay về.”

An Nguyệt Quân thương cảm hề hề xoa nơi bị đánh, liều mạng gật đầu, nội tâm buông xuống, cam đoan nói: “Nương tử, ta nhất định sẽ làm như vậy, ta cam đoan.”

Nghe được lời cam đoan của hắn, Diệp Khê Thiến “Phanh ” Một tiếng đóng cửa lại, độc lưu An Nguyệt Quân ngu hề hề ở lại ngoài cửa cười khúc khích, nụ cười tràn ngập hạnh phúc.

No comments yet

Bình luận về bài viết này